Nam nhân nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Thế nhưng cậu cũng không nói sẽ có chuyện như vậy?"
An Liễm trầm xuống: "Tôi cũng không nói không có."
Nam nhân: "..."
Nam nhân tức giận rời đi, thông báo cho các thành trấn gần đây nhanh chóng rút lui.
Minh Thù sách một tiếng, cười khen hắn: "Lợi hại."
An Liễm: "..."
Hắn vốn là lợi hại, không thì làm sao có thể cùng bọn hắn đàm phán?
Minh Thù đóng cửa lại: "Mưa lúc nào thì ngừng?"
An Liễm trả lời: "Nửa tháng đi."
Minh Thù quay người, lông mày khẽ nhếch, lâu như vậy?
Đây chính là nguyên nhân An Liễm không nguyện ý mở bảo hạp ra.
An Liễm nói nửa tháng chỉ là thời gian ước chừng, bởi vì hắn cũng không xác định đến cùng sẽ mất bao lâu thời gian.
Bởi vậy, trận mưa lớn này rơi không ngừng nghỉ gần hơn nửa tháng.
Nước biển không ngừng dâng lên, những thứ ở thành phố dọc theo bờ đều bị nhấn chìm.
Bất quá may mắn không phải sóng thần, chỉ là nước biển dâng lên nên bọn họ có đủ thời gian để rút lui.
Hơn nửa tháng sau, mưa ngừng rơi, bầu trời đã tạnh.
Đám người phảng phất có một thế kỷ chưa từng thấy qua ánh nắng.
An Liễm đi tìm nam nhân kia.
Hai bên tiến hành cuộc gặp gỡ không quá tốt.
"An Liễm tiên sinh, trận mưa lớn này tạo cho chúng tôi rất nhiều tổn thất, cậu biết không?"
An Liễm ngồi ở đối diện nam nhân, hai tay đang chắp trước ngực đặt ở mặt bàn: "Cái này có quan hệ gì với tôi?"
"Đây là cậu gây ra..."
"Nếu không phải như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1015133/chuong-1493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.