Đúng như Ngọc Huyền chân nhân nói, hắn tới đây không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho cô biết những chuyện này.
Ẩn hàm chính là —— chúng ta đánh không thắng ngươi, cũng không ép ngươi, chỉ cần ngươi không gây sự, ngươi ở Vô Lượng sơn muốn làm gì thì làm.
Nếu sau này Độ Khâm thật sự ra ngoài nguy hại cho xã hội, bọn hắn có thể sẽ thành đoàn tới diệt, đó là khẳng định.
Ngọc Huyền chân nhân xuống núi, đệ tử tới nghênh đón.
"Sư phụ, cô ta nói thế nào?"
Ngọc Huyền chân nhân: "Không nói gì."
Không đáp ứng, cũng không phủ nhận.
Một tiểu cô nương tuổi còn quá trẻ, cho dù hắn sống lâu như vậy cũng không nhìn thấu.
"Sư phụ, đây là ý gì?" Đệ tử không hiểu.
Phần lớn người của Huyền Môn vẫn có chủ trương động thủ, nhưng Ngọc Huyền chân nhân cảm thấy như vậy không ổn.
Hắn liệt kê ra mấy ví dụ, cuối cùng thuyết phục mọi người dùng phương pháp này.
Ngọc Huyền chân nhân nhìn về phía Vô Lượng sơn, thật lâu hắn mới thu tầm mắt lại: "Đi thôi."
Tầm Y này cùng trước kia không giống.
Nhưng cụ thể thế nào hắn lại nói không nên lời.
-
Trên núi.
Minh Thù ngồi ở cổng đạo quán, trong tay cầm thanh kiếm kia, Độ Khâm không biết từ chỗ nào nhảy xuống.
Ánh mắt hắn rơi vào trên thân kiếm.
"Ngươi vẫn muốn?" Minh Thù không nhìn hắn, chỉ là nhẹ giọng hỏi hắn.
Gió mát lượn lờ trong núi đem thanh âm của hắn thổi đến: "Ngươi bảo quản."
Hắn nguyện ý cho cô.
Cái gì cũng có thể.
Cho dù...
Độ Khâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1015197/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.