Bị một kích như vậy của Minh Thù, những người còn lại tức giận không thôi.
Ngọc Huyền chân nhân muốn giảng hòa cũng không có cách, trong phòng đánh nhau ào ào.
Minh Thù trước khi đến còn cố ý vẽ không ít bùa, lúc này đã phát huy được tác dụng, cô lấy từng cái từng cái đập tới, coi như đối phương năng lực mạnh có thể tránh ra nhưng cũng có sai sót rơi vào thế hạ phong.
Minh Thù được treo lên huân chương đánh toàn bộ đại lão của Huyền Môn.
"Sư phụ!"
"Chưởng môn!"
"Tầm Y ngươi..."
Người của Huyền Môn bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền dồn dập chạy vào, nhìn thấy tràng diện này tức giận không thôi.
Minh Thù buông tay, người kia kít một cái ngã xuống đất.
"Bọn hắn động thủ trước." Minh Thù vô tội: "Các ngươi không thể trách ta."
Các đại lão của Huyền Môn nằm rạp trên mặt đất tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Nếu không phải ngươi khiêu khích trước, bọn hắn sẽ động thủ sao?
"Bắt lấy cô ta!" Một đại lão nào đó nghiêm nghị hạ lệnh.
"Không phải ta nói bừa, các ngươi thật sự không phải đối thủ của ta, nhìn sư phụ của các ngươi xem." Minh Thù không biết xấu hổ nói: "Các ngươi thật sự muốn đánh với ta cũng chỉ có bị đánh."
Đám người: "..."
Tại sao cô lại có thể không biết xấu hổ như thế!
"Lên!"
"Ài ài ài..." Minh Thù nắm lấy Độ Khâm chạy ra ngoài.
Nhiều người như vậy cô sẽ lãng phí rất nhiều thể lực.
"Đuổi theo ta đi." Minh Thù chạy vẫn không quên khiêu khích bọn hắn: "Đuổi kịp ta, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1015200/chuong-1450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.