Minh Thù tìm cho Liên Tuế một áo bào đen như cô.
Tinh linh trời sinh thích màu sắc rực rõ rõ ràng là không thích.
Liên Tuế mang áo choàng đèn sì ủy khuất nhìn về phía Minh Thù.
Người sau xiết chặt cánh tay trực tiếp dời mắt không nhìn hắn: "Hoặc là mặc, hoặc là thu nhỏ, ngươi chọn đi."
"Mặc thì mặc."
"Thời điểm ra ngoài cũng phải đội mũ lên."
Liên Tuế trừng mắt về phía Minh Thù.
Người sau trấn định uống trà.
Liên Tuế trừng trong chốc lát không có hiệu quả, ủy khuất bò lên giường co lại.
Tức giận.
Minh Thù cũng không để ý tới hắn, dù sao hắn co lại một hồi liền sẽ xong.
Quả nhiên một lúc sau Liên Tuế lại lề mề leo xuống, từ phía sau ôm lấy Minh Thù.
"Ngươi cũng không dỗ ta!"
Hắn thở phì phò lên án.
Minh Thù quay đầu hôn bẹp hắn một chút: "Hài lòng chưa?"
Liên Tuế hơi né tránh một chút: "Cái này tính là gì, rõ ràng chính là không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của ta."
"Tiểu điện hạ, là ngươi ôm ta trước."
"Ngươi là khế ước giả của ta, ta không ôm ngươi thì ôm ai?"
Minh Thù đem hắn kéo vào trong ngực, ấn lấy hắn hôn một chút: "Mặt mũi này của ngươi bị người ta nhìn thấy, không chừng biết bao nhiêu người muốn cướp, ta cũng không có nhiều thời gian như vậy vì ngươi đi đánh nhau."
"Ngươi không nguyện ý đánh nhau vì ta?" Liên Tuế nói xong lại lắc đầu: "Đánh nhau không tốt, đánh nhau sẽ bị thương, ta không muốn ngươi bị thương."
Minh Thù buồn cười nhéo mũi hắn một chút:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1015265/chuong-1408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.