Trò chơi vẫn chưa cập nhật xong, Minh Thù cũng không thể vào trò chơi, chỉ có thể ôm đồ ăn vặt xem tivi.
Thư Lâm co ro trên ghế sô-pha không dám nhúc nhích.
“Cô không hỏi vì sao tôi bị đánh sao?”
“Người bị đánh cũng không phải là tôi, liên quan gì tới tôi.”
Nếu không phải thấy ngươi bị đánh đến đáng thương, trẫm có thể sẽ đứng xem ngươi bị đánh thành kẻ ngốc, thuận tiện hô cố lên.
Thư Lâm:
“…”
Cho lão tử một cơ hội kể lại câu chuyện có được hay không!
Phiền ngươi lui ra đi!
“Tôi là con riêng của Tiêu gia.”
Cuối cùng Minh Thù cũng ngẩng đầu liếc cậu một cái.
Thư Lâm cười một tiếng, có chút nhợt nhạt:
“Bất ngờ lắm đúng không?”
“Liên quan gì tới tôi?”
Minh Thù gục đầu xuống bỏ vào miệng vài cái bánh bích quy, con riêng… Thiếu niên sáng sủa như vậy mà lại là con riêng, hiện tại cô muốn rắc vài nắm muối, có thể ăn gọn… à không, có thể bức cậu tức chết không?
Minh Thù có chút nóng lòng muốn thử.
“Tiêu Cảnh Hàn cảm thấy là tôi đã hại chết mẹ hắn… và em trai của hắn.”
Giọng nói của Thư Lâm rất thấp, cậu ôm lấy hai chân, cằm đặt trên đầu gối:
“Bọn họ đều cảm thấy là, tôi, hại chết bọn họ.”
“Cho nên rốt cuộc có phải anh hại không?”
Thư Lâm lắc đầu.
Hắn như là đang nhớ lại:
“Hôm đó…”
Mẹ của Thư Lâm đã qua đời, cậu theo họ mẹ, ông Tiêu rất ít khi tới thăm bọn họ, có điều sau khi mẹ cậu qua đời, ông Tiêu ngược lại quan tâm cậu rất nhiều.
Khoảng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1017085/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.