Ba năm sau ─
Cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm.
Đoàn Ngọc đang bế 1 oa nhi 3 tháng tuổi, ngồi trong đình hóng mát mà cười đùa.
Đứa bé họ Phàn, tên Kế Nghiệp. Là con trai của Lục Tam Thiểu và Vân Nhi sinh hạ. Vì oa nhi để cho Phàn Chân Tường làm con thừa tự, sau này sẽ kế thừa hương quả của bọn họ, nên hai nhà Phàn và Lục thường hay tới lui thường xuyên.
“Đoàn công tử, gia đang tiếp đãi khách nhân. Lục bà bà muốn nhìn cháu cố 1 chút. Ngài có định bế ra bé ra ngoài ko? Hay là để con bế cho ạh?” Thanh Y vừa hỏi, vừa để trà bánh xuống, chờ Đoàn công tử định đoạt.
“Ca ca có em bé, muội cũng muốn thêu con bướm cho em bé nữa” Phàn Chân Nhi ngây ngô ngồi cạnh bên nói. Nàng ngẩng đầu mỉm cười, vui vẻ vô cùng.
“Bọn họ lại đến làm gì….. Hừ.” Đoàn Ngọc nói thật thối. Dù cậu còn e ngại nhưng thái độ đối với Lục gia so với quá khứ đã mềm mỏng đi nhiều lắm rồi.
Cậu dần chấp nhận người của Lục gia đến dây dưa. Dù gì huyết thống là thứ ràng buộc ko thể nào cắt đứt được. Cuối cùng, thì cũng bế em bé rời khỏi đình hóng mát.
Đứa bé dù mang họ Phàn, nhưng vẫn là huyết thống của hai nhà, nên cách xưng hô cũng ko có gì thay đổi, chính là do cửu cửu và bá bá cùng nhau dưỡng dục mà thôi.
Hồng Tụ cũng đã kết hôn với 1 gia đinh trong phủ, sinh được 1 hài tử. Vì thế quen việc, dần trở thành vú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-tinh-luyen/97311/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.