Giọng Cố Trản Từ rất thấp.
Tô Minh ngạc nhiên đến mức quên cả thở.
Cố Trản Từ lại đồng ý?
Tô Minh nghi ngờ, trước đây ngay cả nhìn cũng chưa được nhìn chính thức, giờ lại có thể ăn, sao Cố Trản Từ lại đột nhiên rộng rãi đến vậy?
Cố Trản Từ hôm nay mặc áo ngủ màu trắng, lúc này cổ áo hơi mở, hai màu trắng hoàn toàn khác biệt, rõ ràng như cánh hoa sắp nở. Tô Minh nhìn hai vùng màu trắng mềm mại không khỏi nghi ngờ có trá.
Cô xác nhận lại: "Chị không đùa em chứ?"
Cố Trản Từ: "......"
Cô quay lưng lại: "Không muốn thì thôi."
Cô còn có thể đùa giỡn Tô Minh thế nào? Nếu không phải vì Tô Minh vẫn mãi lưu luyến sau lần say rượu trước, cộng với sự phiền não gần đây do vấn đề tâm lý, cô cũng không thể đồng ý nhanh chóng như vậy.
Tô Minh cảm thấy Cố Trản Từ hôm nay rất lạ, nhưng phúc lợi sắp đến miệng có sao có thể không cần, cô như một chú cún con, nhẹ nhàng dụi vào lưng Cố Trản Từ: "Muốn, muốn."
Cố Trản Từ không lay chuyển, vừa rồi cô chỉ là nhất thời hứng thú mà đồng ý, giờ lại thấy sao phải để Tô Minh lợi dụng như vậy.
Tô Minh dùng chiêu nũng nịu, nói: "Chị ơi chị à chị chị chị chị chị......"
Cô vừa gọi vừa thổi vào cổ Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ: "......"
Cố Trản Từ không thể chịu nổi nữa.
Cô quay lại và cởi áo ngủ.
Ngay lập tức, thế giới của Tô Minh chỉ còn lại một màu trắng tinh khiết, giống như một cánh hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-voi-me-cua-nu-chinh-he-moc-tieu-tieu/528004/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.