Thời gian càng muốn trân trọng càng trôi chóng vánh, cũng may Lâm Quát đã bị beep—— ngốc rồi. Khi được truyền tống về khu B dưới, đầu vừa chạm gối liền ngủ như ngất.
Lâm Quát nghỉ ngơi vài ngày mới hồi phục, may là Lâm Chi đã đi vượt bản với Trương Mộng Nam, điểm cư trú chỉ còn mỗi cậu. Sau khi cơ thể chậm rãi khôi phục, nỗi nhớ Thịnh Văn càng ngày càng sâu, nỗi nhớ vào lúc trò chuyện hàng ngày với hắn dần dà biến thành một loại trống rỗng.
Trước đây không thấy thế, hiện tại chỉ có thể đọc tin nhắn hắn gửi, lại chẳng được chạm tới người, khiến cho Lâm Quát đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Lại thêm nhớ đến những nghi ngờ về Quan Mạc mà Thịnh Văn đề cập, từng ấy cảm xúc đan xen ngổn ngang, cuối cùng hóa thành một cỗ chấp niệm thúc đẩy Lâm Quát đưa ra quyết định.
Cậu phải đến khu A dưới.
Thịnh Văn luôn ủng hộ mọi quyết định của Lâm Quát, cậu chờ Lâm Chi qua thêm mấy phó bản nữa, xong mới liên hệ Quan Mạc.
Nửa tháng sau, Quan Mạc đến đưa Lâm Quát đi thăng cấp khu thành.
Cả người Quan Mạc toát ra hỏi chấm nồng nặc, lúc anh quan tâm đ ến chuyện tình cảm của Lâm Quát và Thịnh Văn, Lâm Quát không biết nên bày ra biểu cảm thế nào, vì vậy cậu treo lên vẻ xa cách lạnh nhạt như cũ.
Nhưng ngược lại Lâm Chi với Quan Mạc lại khá rôm rả: “Anh Quan Mạc, anh vất vả rồi.”
Quan Mạc cười nói: “Đây vốn là công việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-ho-truc-tuyen-trong-game-kinh-di/2783632/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.