“Hồng Thanh Nhã!”
Tôi và Tạ Phong Tiêu cùng hoảng sợ hét lên. Chúng tôi lập tức không để tâm tới sự sợ hãi đối với gương mặt kia nữa mà nhanh chóng đứng bật dậy từ mặt đất và đuổi theo.
Chúng tôi chạy tới góc hành lang thì đã thấy một vạt váy màu vàng nhanh chóng biến mất ở phía cuối hành lang.
Cái hành lang này hướng ra phía ngoài sân. Tôi và Tạ Phong Tiêu chẳng quan tâm nhiều như vậy, lao thẳng vào trong cơn mưa ngoài sân. Mưa xối ào ào trong khoảnh sân, tất cá đều bị thổi tan tác, chí còn một gốc cây anh đào đứng đó lẻ loi trơ trọi, hoa lá tươi tốt, quả là vô cùng kỳ dị.
Cơn mưa tầm tã trút xuống làm tôi đau cả người, nhưng tôi vẫn cố gắng mớ to mắt, nhìn vào trong sân, tìm kiếm bóng dáng của Hồng Thanh Nhã. Nhưng khoảnh sân trống rỗng, không có gì cả. Ngay lúc tôi đang muốn từ bỏ, một cái bóng màu vàng đột nhiên vụt qua khóe mắt tôi.
Tôi vội vã quay đầu. Tôi vừa nhìn thấy thứ đó liền sợ tới mức hét lên!
Bên trên cây anh đào kia đột nhiên xuất hiện thêm một cái bóng màu vàng, treo thẳng trên cành cây.
Chính là Hồng Thanh Nhã! Là Hồng Thanh Nhã không có gương mặt!
Nhưng khác với Hồng Thanh Nhã ban nãy, hiện tại rõ ràng là cô ấy đã chết. Gương mặt đỏ máu, tròng mắt trợn lên tròn xoe, trong đôi mắt tràn ngập oán niệm.
*Xảy ra chuyện gì vậy!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Tôi quay đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-kiep-sau-gap-lai-chang/1362571/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.