Tôi sửng sốt: “Anh ta? Em nói ai?”
Nguyệt Nguyệt cần cái môi, đáp: “Anh ta tiếp cận chị chỉ để lấy máu của chị. Vì vậy, chị nhất định phải cẩn thận anh ta.”
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Những lời của Nguyệt Nguyệt lúc này giống hệt với lời nhắc nhở của di Hoàng lúc trước.
“Em đang nói ai vậy?” Tôi kéo cô ấy lại và bật thốt.
“Anh ta là…” Nguyệt Nguyệt vừa định nói, giọng của Tiết Xuân đã vang lên từ ngoài cửa.
“An Tố, bọn em vẽ xong chưa?”
Nguyệt Nguyệt bỗng tái mặt, vội vàng đứng dậy mim cười đáp lại bên ngoài: “Xong rồi, các anh mau vào xem thử xem.”
Tiết Xán bọn họ nhanh chóng đi vào,
Cái tên Tiết Phong vừa thấy tạo hình quê mùa của tôi là cười đến nỗi người nghiêng ngựa đó.
Mặc dù Tiết Xán không khoa trương như vậy, nhưng khỏe miệng của hắn cũng có hơi nhếch lên.
Tôi lườm họ, nhưng tôi không mắng ho trạng Tôi còn đang nghĩ về những gì Nguyệt Nguyệt vừa nói,
Rốt cuộc cô ấy đang nói ai? Có phải là người giống như di Hoàng đã nói trước đây không?
Tôi thắc mắc nhìn Nguyệt Nguyệt và muốn nhìn ra được gì đó từ trên mặt của cô ấy, nhưng cố dường như rất kiêng kị Tiết Xuân bọn họ. Họ vừa bước vào, cô ấy đã lùi đi thật xa, rồi im lặng lắc đầu.
Lòng tôi nặng trĩu.
Trông Nguyệt Nguyệt kiêng kị như thế, lẽ nào kẻ mà cô ấy bảo tôi phải cẩn thận đang ở trong đám người này?
Tôi giật mình và không dám nghĩ về điều đó. Sau bữa tối, Nguyệt Nguyệt đưa tôi đến chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-kiep-sau-gap-lai-chang/1362729/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.