Bấy giờ Tiêu Chiến mới kịp nhận ra, thì ra người mà giàn giáo kia nên đập trúng chẳng phải là Vương Nhất Bác, người ấy nên là anh.
Máu nhiễm đỏ cả một mảng áo trắng tinh của cậu, Tiêu Chiến bấy giờ mới phát hiện ra trên lưng của cậu bị một thanh sắt đêm vào, rất sâu, máu chảy đến đâu.
Đôi mắt của cậu đã nhắm nghiền lại, chẳng còn linh động như trước nữa, anh bắt đầu có chút sợ hãi.
Chỉ là một giây trước khi Vương Nhất Bác mất đi ý thức, cậu đã thấy anh an toàn rồi, chỉ là phía lưng cậu có chút đau, nhưng anh an toàn là đủ rồi.
Đến khi cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước mắt cậu là trần nhà trắng tinh, mùi thuốc sát trùng quen thuộc cũng tràn ngập khoang mũi cậu, cậu biết đây là bệnh viện, mí mắt cậu rất khó nhọc mà chống đỡ cơn buồn ngủ, cảm giác đau đớn được truyền từ phía lưng đến thẳng đại não khiến cậu đau đến nỗi không cách nào động đậy được.
Thân thể có chút vô lực nằm nhoài xuống dường, tư thế của cậu hiện tại là nằm sấp để không ảnh hưởng đến vết thương, nhưng nằm sấp như vậy ngực của cậu cũng có chút khó chịu.
Thì ra chuyện hôm qua cậu cứu anh là thật, chẳng phải là một giấc mộng của cậu.
Tiếng chốt cửa vang lên nhanh chóng đưa cậu trở lại hiện thực, cậu cố gắng nhìn xem có phải là anh hay không, thì ra là má Dương, trên tay má còn cầm theo một túi đồ lỉnh kỉnh, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của thức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-nhau-phia-sau-tan-vo/509040/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.