Đúng giờ, Ngô Hiểu đến đón. Từ lúc ấy, Lâm Tinh nhận ra mọi chuyện thay đổi không thể giải thích nổi. Ngô Hiểu ngồi một chiếc Mercedes bóng loáng mới toanh đỗ ngay trước cửa nhà Lâm Tinh. Trong xe ngoài người lái xe còn có một người mặc đồ Tây, tuổi chừng bốn mươi, xem ra là một nhân vật tai to mặt lớn. Chiếc xe tỏ ra quá lớn không cân xứng với cái nhà vừa cũ nát vừa đơn sơ trong cái ngõ Tĩnh Nguyên này. Nếu không phải là Ngô Hiểu mở cửa xe, gọi tên cô, cô không thể nghĩ cái xe đen bóng kia có quan hệ gì với mình. Cô ngồi vào xe, lòng đầy nghi ngờ hỏi, Xe của ai, anh đúng là rất giỏi. Ngô Hiểu nói, Đây là xe của công ty của bố. Lâm Tinh cười với người đàn ông ngồi hàng ghế trước, vội vã xin lỗi. Người kia nở nụ cười lịch sự đáp lễ, nói không dám, không dám. Đến sân bay, Lâm Tinh thấy người đàn ông kia tỏ ra ân cần, giúp hai người đăng ký vé, sau đấy đưa cho Ngô Hiểu, vẻ mặt tươi cười dặn anh vài câu rồi chào anh, không khỏi làm Lâm Tinh ngạc nhiên. Cô khẽ hỏi Ngô Hiểu: Bác ấy không đi với chúng ta à? Ngô Hiểu hỏi lại: Ai cơ? Lâm Tinh chỉ vào người kia. Ngô Hiểu nói, Bác ấy không đi, mà chỉ đưa tiễn chúng ta.
Một lần nữa Lâm Tinh lại giật mình, ngồi xe xịn, có người đưa tiễn, tưởng đâu hai người như cán bộ cấp nào đấy. Lên đến máy bay rồi Lâm Tinh mới biết, hai người ngồi khoang hạng nhất. Tại sao hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-uoc-noi-thien-duong/2218837/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.