Lúc Dương Chiêu đón Dương Cẩm Thiên về, Trần Minh Sinh đã rời khỏi nhà từ lâu.
Cô mở cửa ra, ánh mắt bất giác liếc nhìn cái bàn trong phòng khách, trên bàn có ba món ăn. Dương Chiêu bước qua, trên đó có một dĩa ớt xanh xào khoai tây thái sợi, một dĩa sườn xào chua ngọt, còn có một dĩa rau trộn măng tây.
Dương Cẩm Thiên cởi giày bước vào nhà, trông thấy bàn đồ ăn, cậu ngạc nhiên.
“Chị, chị nấu cơm hả?”
“A?” Dương Chiêu quay đầu nhìn Dương Cẩm Thiên, Dương Cẩm Thiên thoáng kinh ngạc: “Sao vậy chị?”
“Không có gì.” Dương Chiêu không muốn nói dối, nhưng lại không muốn để Dương Cẩm Thiên biết chuyện của Trần Minh Sinh, cô dặn cậu: “Tiểu thiên, em ăn cơm trước đi.”
“Dạ.” Dương Cẩm Thiên hôm nay rất nể mặt cô, sau khi rửa tay cậu ngồi vào bàn cơm. Cậu hỏi Dương Chiêu: “Chị, không có cơm hả?”
“Cơm?” Dương Chiêu hơi ngơ ngác: “Để chị đi xem xem.”
Dương Chiêu quay lại phòng ngủ, cô phát hiện chăn đã được gấp gọn gàng. Cô bước vào góc phòng, lặng lẽ lấy đi động ra gọi cho Trần Minh Sinh.
Vài tiếng tút tút vang lên, Trần Minh Sinh bắt máy.
“A lô?”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Trần Minh Sinh, là em.”
Trần Minh Sinh: “… Anh biết.”
Dương Chiêu tiếp lời: “Anh có nấu cơm không?”
Trần Minh Sinh đáp: “Anh để ở trên bàn đó.”
“Không phải đâu, em muốn nói cơm đó.” Dương Chiêu nhắc lại.
“Ừ, nấu rồi.” Trần Minh Sinh ngừng lại, khẽ cười: “Em không xem trong nồi cơm điện à?”
Dương Chiêu: “…”
Cô thấy tối nay mình quả là đần quá đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hen-uoc/94445/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.