"Boss!" Chúc Tiểu Tiểu lao đến, ôm chặt lấy eo Nghiêm Lạc, nói liền một hơi: "Em không sao, em vẫn tốt, anh đừng lo, em thực sự rất tốt.”
Cơ thể mềm mại của cô dính chặt vào anh, cánh tay nhỏ bé ôm lấy eo anh, siết mạnh, Nghiêm Lạc cuối cùng cũng có được cảm giác thực sự, anh kéo Tiểu Tiểu ra, nhìn cẩn thận từ đầu đến chân, ngoại trừ vết bầm trên trán, cô vẫn bình an vô sự.
"Em là đồ ngốc!" Anh nghiêm giọng giáo huấn nhưng lại ôm cô thật chặt trong lòng: "Ngốc nghếch! Ngốc nghếch! Ngốc nghếch!".
Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu vào lòng anh dụi dụi, Boss quả nhiên là vì cô mà khổ tâm, còn may cô đã xuất hiện, còn may cô gặp được anh rồi, nếu không anh vì cô mà đánh nhau, lại thêm vết thương cũ chưa lành, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cô phải làm thế nào?
"Xin lỗi."
"Xin lỗi có tác dụng gì, em không có đầu óc sao? Em không biết tìm anh sao?"
"Em bị đánh thuốc mê, không cử động nổi, muốn khởi động máy phát tín hiệu của đồng hồ nhưng cũng không biết là ấn được hay chưa, em còn không mang điện thoại, xin lỗi, Boss, làm anh phải lo lắng rồi."
Nghiêm Lạc kéo cô ra, gườm gườm: "Bản lĩnh của em đều phí công học rồi, huấn luyện em cũng thật là uổng, cái gì mà máy phát tín hiệu, cái gì mà điện thoại. Thuật chiêu gọi của em đâu?".
Heo Con ngốc này một chút chủ động của hàng ma sư cũng không có, nếu ý thức không rõ ràng hoặc là bị thương suy nhược thì chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/heo-yeu-diem-vuong/790124/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.