Editor: Lovenoo1510
Cung Viễn Trật thật dễ dàng bắt được bà mai ở cửa Thùy Hoa, hắn sai hai thô sử (Không thấy rõ) đồng loạt xông lên, đè bà mai xuống, từ trước ngực to mập của bà ta tìm ra canh thiếp của Cung Nghiên Bích, không để ý đến việc bà ta la to, đã đẩy bà ta ra ngoài, phân phó người khác cổng: “Từ nay về sau không cho phép để những người không đứng đắn này vào cửa! Phu nhân nơi đó muốn làm cái gì, trước tới báo ta!” Bệnh của Cung Nhị phu nhân không chuyển biến tốt, vì không thể để trong nhà xuất hiện loại sự tình này nữa, hắn không thể không quản lý gia đình, học lý trong khoảng thời gian này đoán chừng cũng không thể đi được.
Bà mai bị cự tuyệt tống ra cửa, còn bị người gác cổng sờ soạn ở trước ngực và mông hai cái, nghĩ tới bạc ở trong tay nháy mắt thả trôi sông, còn bị khó chịu lớn như vậy, không khỏi ghi hận trong lòng. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười lạnh một tiếng, tiện tay gọi chiếc kiệu nhỏ tới, hướng về Tổng phủ mà đi.
Chu di nương đang dụ dỗ Cung Nghiên Bích, chợt nghe nói Cung Viễn Trật đã lấy canh thiếp trở về, trong nội tâm mừng thầm, ngẩng đầu lên hướng về phía Cung Viễn Trật hô một tiếng: “Nhị công tử…….” Nước mắt rơi như mưa. Cung Viễn Trật thấy bà ta khóc đến đáng thương, càng thêm đau lòng, liền đem chuyện đã xảy ra nói rõ một lần, Chu di nương nghe xong trợn mắt há mồm, không để ý tới bộ dáng rơi lệ đến đáng thương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hi-doanh-mon/1745545/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.