.
Lý Hương Quân thật sự ko chịu nỗi cái tính bà tám của Khuynh Thành.
"Sư tôn, ta vẫn ko hiểu. Tại sao người lại nói là ko được." Khuynh Thành tựa hồ như có rất nhiều nghi vấn, vừa đi bên cạnh vừa hỏi ko ngừng.
Lý Hương Quân thật sự đầu hàng trước cô nhóc này.
Lưu Phong núp ở bên cửa đợi hai sư đồ họ đi qua, lúc này mới mở cửa bước ra ngoài, chuẩn bị hít thở một ít không khí trong lành.
"Hừ!"
Ngay lúc đó, trong cái bụi rậm ko xa truyền đến một tiếng hừ lạnh của nữ nhân.
Lưu Phong giật mình, vội vàng quay lại, đã thấy Mộ Dung Uyển Nhi đi tới, nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh lùng.
Bỏ mẹ, đại sự ko ổn. Chẳng lẽ Uyển Nhi cũng biết?
Lưu Phong thầm kêu bất hảo, vội vàng làm ra vẻ mặt tươi cười, bước đến nghênh tiếp, nắm lấy tay nàng, nói: "Uyển Nhi, sao nàng lại đến đây, đến lúc nào thế? " Nhìn như nghe quen quen, giống như lúc Lý Hương Quan nhìn thấy Khuynh Thành vậy.
Lưu Phong tự nhiên buồn bực a, câu hỏi giống nhau, nhưng ko biết câu trả lời có giống ko.
"Tới sớm lắm!" Mộ Dung Uyển Nhi giật tay lại, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Cái gì cần thấy ta đã thấy, cái gì cần nghe cũng đã nghe được."
Kỳ thật lúc Khuynh Thành làm ra cái trò đó, đục một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ thì gần đó Mộ Dung Uyển Nhi cũng có hành động tương tự, chỉ là do Khuynh Thành quá tập trung nên ko phát hiện ra Mộ Dung Uyển Nhi mà thôi.
Lưu Phong nghe vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hi-du-hoa-tung/718670/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.