Loại cảm giác này đối với Mộ Dung Bác mà nói thật là bình sinh hãn hữu(trong đời khó gặp).
Trường kiếm trong tay hắn theo bản năng xoay ngang che trước ngực, bởi vì kiếm thế của Lưu Phong thực sự quá nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không kịp suy nghĩ.
Cũng may hắn kinh nghiệm lâm địch phong phú, cuối cùng cũng kịp thời ngăn cản, miễn cưỡng đỡ được một kiếm thế như tia chớp của Lưu Phong.
Chỉ là tuy miễn cưỡng đỡ được công kích của Lưu Phong nhưng hắn cũng không thấy tốt chút nào, kiếm thế của Lưu Phong kinh người, mặc dù bị ngăn đỡ. Nhưng sát khí vô hình này vẫn như trước đánh hắn bị nội thương. Giờ phút này máu trong cơ thể hắn chảy loạn lên, chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt một chút, cơ hồ phun huyết tại chỗ.
"Lưu Phong, là ngươi, chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, ngươi vì sao phá hỏng chuyện tốt của ta." Mộ Dung Bác tim trùng xuống, hắn biết nếu Lưu Phong ra tay, hết thảy hy vọng của mình sợ rằng đều sẽ tiêu tan.
Nói nhảm, Mộ Dung Thiên tốt xấu gì cũng là nhạc trượng(bố vợ) của ta, ta có thể nhìn hắn chết sao?
Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: " Mộ Dung Bác, ngươi lão thất phu này, thật sự ngay cả súc sinh cũng không bằng, chỉ vì lợi ích cá nhân, dẫn sói vào nhà, ý đồ muốn hủy diệt cả gia tộc."
"Nói cho ngươi biết, nhi tử ngươi là do ta giết, có bản lãnh thì tới mà giết ta báo thù đi?" Lưu Phong khó chịu nói: " Thằng con là phế vật, thằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hi-du-hoa-tung/718792/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.