Quả nhiên không ngoài dự đoán, chuyện Giang tông chủ và Trạch Vu Quân cùng nhau song tu ngay ngày hôm sau đã làm nổ tung tu chân giới. Kẻ mỉa mai, người ngưỡng mộ, người lại tiếc hận, từ sáng tới tối mà đã bắt đầu có thoại bản lan tràn đầu sông cuối phố, vẽ nên một mối tình lâm ly bi đát giữa hai người do gánh nặng gia tộc mà chỉ có thể giấu thiên hạ lặng lẽ bên nhau.
Lúc cả thiên hạ đều như đang phát điên vì đủ loại tin đồn, thì một trong hai nam chính của tin đồn đó hiện vẫn nhàn nhã như không tại Liên Hoa Ổ uống canh sườn củ sen do cháu trai... sai người đi nấu.
"Cữu cữu, giờ người tính sao đây?"
"Tính cái gì?" Giang Trừng giả ngơ ngả người lên ghế, nhàn nhã thổi nguội bát canh.
Kim Lăng thở ra một hơi: "Ta nói cữu cữu đừng giận, ngoài phố đâu đâu cũng đang nghị luận việc của người và Trạch Vu Quân, hơn nữa... còn có một vài thoại bản..."
Một vài thoại bản thật không dám tưởng tượng!
Kim Lăng sáng nay nhìn thấy tên của đám thoại bản đó thôi, đã phải dùng gần hết sự nhẫn nại của cả một đời để kiềm chế không đánh gãy chân cô nương đang bán rồi!
"Những cái đó ta đều biết" Giang Trừng chỉnh lại vạt áo, ngồi dậy thở dài "Cữu cữu ngươi tất nhiên cũng không ngốc, ta còn phải lo rất nhiều thứ, không chỉ là Giang thị, mà còn cả ngươi và Kim thị nữa... Có điều, ngươi sốt sắng mấy lời đầu môi kia cũng không được gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hi-trung-se-la-lan-cuoi-cung-ta-noi-thich-nguoi-minh-tri-co-muoi/2300018/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.