Gặp mặt các sư huynh xong, Ôn Ngạn Bình mới đi xuống.
Thân phận của nàng bây giờ là nghĩa nữ Ôn gia, ở trước mặt nam nhân quá lâu thì không tốt. Đối với chuyện này, Ôn Ngạn Bình hơi ấm ức, nàng vô cùng nhớ nhung thời gian làm nghĩa tử Ôn phủ. Quả nhiên lúc đó nàng không nên đồng ý xuất giá, thì bây giờ nàng đâu có rơi vào hoàn cảnh này. Nếu không đồng ý xuất giá, nói không chừng, bây giờ có thể như lời đồn, rời kinh đi du ngoạn....
"Ngạn Bình."
Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Ôn Ngạn Bình cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, sau đó phát hiện các ma ma và nha hoàn đi theo mình tự động lui ra tạo khoảng cách một trăm bước chân, nàng nổi giận. Rốt cuộc đây là nha hoàn của ai? NGAO!
"Ngạn Bình."
Một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, giữ chặt nàng lại. Ôn Ngạn Bình dừng bước, xoay lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh niên dung nhan anh tuấn, dung mạo xinh đẹp còn sáng lạn hơn cả phong cảnh ngày xuân. Mặc dù nam sắc mê người, nhưng nàng cự tuyệt bị mê hoặc.
"Sao thế?" Nàng hất tay hắn ra, hai tay khoanh trước ngực như trước kia, mũi chân điểm điểm. Nếu nàng mặc nam trang, động tác này sẽ là một thiếu niên tùy ý tiêu sái, nhưng bây giờ nàng mặc một thân nữ trang hoa lệ, động tác này sẽ phá hủy khuôn mặt tinh xảo và khí chất dịu dàng nhã nhặn thật vất vả mới bồi dưỡng được.
Hạng Thanh Xuân buồn cười, kéo tay nàng xuống, thân mật nói: "Đứng ngay ngắn, cẩn thận lát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hien-the-ngoc-nghech/2478895/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.