Bởi vì có thêm ba đứa nhỏ, cho nên Như Thúy sai người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, cho mấy tiểu gia hỏa ngồi.
Vì vậy, ánh mắt Đàm Ký Khê lộ ra đủ loại ghét hận, hắn và ba đứa nhỏ cùng bị nhét vào xe ngựa.
"Tại sao ta phải ngồi xe ngựa, ta cũng muốn cưỡi ngựa." Đàm Ký Khê oán trách, thấy bọn họ không đồng ý, hai mắt sáng lên, đề nghị, "Ngạn Bình ca, ta và huynh cùng cưỡi một con ngựa đi."
Mấy thanh niên đang chuẩn bị lên ngựa nghe thế nhìn về phía thiếu niên đang thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết kia đặc biệt mê người, mà thiếu niên trưng ánh mắt trông mong cũng khiến người ta khó lòng từ chối.
Ôn Ngạn Bình suy nghĩ môt chút, liền cười nói: "Được thôi." Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng rất tốt, mang thêm một người cũng không vấn đề.
"Khụ, nghe nói từ nhỏ đến lớn sức khỏe Đàm công tử không tốt lắm." Âm thanh lạnh nhạt của Hạng Thanh Xuân truyền đến." Tuy rằng bây giờ khí hậu ấm áp, nhưng gió hơi lớn, vì tốt cho Đàm công tử, không nên cưỡi ngựa đâu."
"Hạng sư huynh nói đúng!" Ôn Ngạn Bình lập tức gật đầu, lúc bên ngoài, đôi khi cũng cho Hạng Thanh Xuân một chút mặt mũi gọi "Hạng sư huynh", sau đó trấn an: "Tiểu biểu thúc, Đại biểu thúc nói, mặc dù sức khỏe thúc hiện giờ rất tốt, nhưng không thể mệt nhọc, vì tốt cho thúc, vẫn nên cùng bọn Trường Trường ngồi xe ngựa đi."
Nghe thấy Ôn Ngạn Bình nói, ba đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hien-the-ngoc-nghech/2478963/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.