Ôn Lương nhìn chăm chú đứa nhỏ trước mắt, mặt mày ôn nhuận, khí độ bất phàm, tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có xu hướng trở thành một bậc quân tử. Hắn biết trong hoàng thất chưa bao giờ có người nào là đơn giản, mặc dù đế vương hiện tại nhân hậu anh minh, nhưng các hoàng tử theo tuổi tác lớn dần, cũng có tâm tư riêng. Qua mấy năm nữa, lúc hoàng thượng già rồi mà các hoàng tử đến tuổi thành niên, không biết sẽ trở thành cục diện như thế nào.
Hắn chỉ hi vọng, đế vương hiện tại sẽ không đi trên con đường tiên đế đã đi. Đương nhiên, có lẽ có Túc vương ở đây, có thể tránh được một trận gió tanh mưa máu như năm xưa.
Thế nhưng, nếu ngay cả một đứa bé như thế này cũng đã bắt đầu tính kế với hắn, trong lòng hắn quả thật có loại cảm xúc không biết nói gì. Loại cảm giác này thực sự là quá tệ, lại làm cho hắn nhớ tới cái đêm của mười mấy năm trước, nhị ca hắn đã bị hại chết tại cái hoàng cung tráng lệ này, tuổi còn nhỏ nên hắn chỉ có thể ôm cơ thể dần dần lạnh băng cứng ngắc của nhị ca hắn mà khóc rống không ngừng.
Có lẽ, đúng như nhị ca nói, hoàng cung này không thích hợp với hắn, hắn nên có thể đi bao xa liền đi thật xa đi.
"Ôn tiên sinh, đệ tử nói như vậy có đúng không?" Đại hoàng tử dò hỏi.
Ôn Lương thất thần chỉ là trong nháy mắt, trên mặt mỉm cười rất hoàn mỹ che giấu hắn đã thất thần, nói: "Đại hoàng tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hien-the-ngoc-nghech/2479264/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.