Trong toa số 0, Lâm Phưởng ở trần, người đầy vết máu mà ngồi sụp xuống đất.
Bên cạnh anh ta có một cái T-shirt ướt đẫm máu, trong đó bọc một cánh tay liền với nửa vai và một ít thịt vụn, tỏa ra mùi tanh nồng.
Anh ta bị thương rất nặng, ánh sáng trắng từ trên trần xe chiếu xuống bao phủ lấy anh ta, một lúc sau mới tan đi.
"...!Về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!" Lâm Phưởng không ngừng tự lẩm bẩm, ánh mắt đờ đẫn, mặt mày nhăn nhó.
Sau đó anh ta như đột nhiên nhớ tới gì đó rồi điên xuống gom từng mảnh thi thể lại, ngửa đầu nhìn bóng đèn huỳnh quang trong phòng họp: "Đoàn tàu, mau chữa trị cho anh ấy! Anh ấy còn sống! Mau lên! Mau cứu anh ấy! Anh ấy là Vĩnh Niên, anh ấy còn sống! Anh ấy đang đau, các người có thấy không? Mau cứu anh ấy!"
Tuy nhiên không có gì xảy ra cả.
Ánh sáng kia cũng không chiếu xuống nữa, yên lặng thông báo rằng người đã chết rồi.
Lâm Phưởng ngơ ngác nhìn bóng đèn, ánh mắt từ hi vọng biến thành tuyệt vọng, cuối cùng phát ra tiếng nức nở.
"Nguyên team trừ anh ta ra thì không một ai sống sót cả." Vành mắt Nhiếp Tiểu Lam đỏ hồng, cô khẽ nghiêng người nói với Phó Kỳ Đường, khi tầm mắt dừng ở mảnh thi thể trong lòng Lâm Phưởng, giọng nói lại càng nặng nề hơn: "Kỳ thực chỉ cần có thể trở lại tàu, cho dù là nửa người không còn thì đoàn tàu vẫn có thể cứu chữa được hết.
Chỉ là thế này...!Ít quá."
Phó Kỳ Đường im lặng.
Anh nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hien-truong-livestream-ky-quai-hai-ly/2686706/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.