Sử Hồng Anh nhíu mày, lòng nhủ thầm: "Kẻ này ăn nói chẳng đâu vào đâu, chẳng khác gì kẻ điên!" Bèn đáp: "Ngươi đã không biết tin tức của y, tại sao còn bảo ta hỏi ngươi?" Kim Trục Lưu cười: "Chả lẽ cô nương không quan tâm đến Lý Đôn sao? Luận theo tình lý, ta nghĩ rằng ngươi nên hỏi ta. Còn ta có biết hay không là chuyện khác. Ngươi không hỏi ta, làm sao biết ta không biết".
Sử Hồng Anh mỉm cười: "Coi như ngươi nói cũng có lý". Tuy là nói thế, nhưng Sử Hồng Anh cũng cảm thấy bực bội.
Kim Trục Lưu cười: "Thế nào? Ngươi cũng cho rằng ta nói có lý ư? Còn chuyện của Lý Đôn... này này, ta nói chưa hết sao ngươi lại bỏ di? Ngươi không quan tâm đến Lý Đôn ư?".
Sử Hồng Anh gật đầu: "Đúng thế, ta quan tâm đến Lý Đôn, ngươi cho rằng ta nên hỏi ngươi, ta cũng đã hỏi, nhưng ngươi đã không biết thì xin cứ tự tiện, xin thứ ta không thể chiều theo".
Kim Trục Lưu nói: "Không, không, ta còn có lời muốn nói. Ta tuy không biết tung tích của Lý Đôn, nhưng ta có nhiều bằng hữu trên giang hồ, ta có thể giúp cô nương dò hỏi tin tức của y".
Sử Hồng Anh: "Không cần ngươi nhọc lòng, ta sẽ tự dò hỏi, chúng ta không đi cùng đường, nếu ngươi có tin tức gì cứ nhờ người đến báo cho ta biết".
Sử Hồng Anh đã nghỉ ngơi xong, nàng lại tiếp tục lên đường. Kim Trục Lưu vội gọi: "Khoan đã, khoan đã!" Sử Hồng Anh nói: "Sao thế, ngươi còn muốn nói gì nữa? Đừng nói chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hiep-cot-dan-tam/1198511/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.