Kim Trục Lưu thất kinh, vội vàng dùng nội công truyền âm nhập mật kêu: "Sử cô nương, Sử cô nương!" Nhưng trong rừng chỉ có tiếng chim hót chứ chẳng nghe Sử Hồng Anh trả lời.
Kim Trục Lưu bước ra ngoài, chỉ thấy trước mặt có ba ngã rẽ, cũng không biết Sử Hồng Anh đã đi về lối nào! Kim Trục Lưu hoang mang lo lắng, lòng thầm nhủ: "Xem ra hình như nàng tránh mặt mình. Nếu thế thì mình chẳng còn cách nào". Khinh công của Sử Hồng Anh chẳng kém gì Kim Trục Lưu, nay trong tay chàng đang cầm một tảng huyền thiết thì làm sao đuổi theo nàng? Huống chi cũng không biết nàng đi về lối nào.
Kim Trục Lưu bực bội, thầm mắng: "Đều do vì bọn khốn kiếp nói vớ vẩn khiến Sử cô nương tức giận bỏ đi!" Chàng hận không chạy về Hải Sa bang tìm Sa Thiên Phong và Đổng Thập Tam nương đánh cho một trận, nhưng nghĩ lại, hai người Sa, Đổng đều đã thua to. "Hảo hán không đánh người yếu, coi như bọn chúng cũng đã bị trừng trị". Chàng nghĩ như thế cho nên cơn tức dần dần dịu xuống.
Kim Trục Lưu bình tĩnh ngẫm nghĩ, Sử Hồng Anh tuy né tránh chàng, nhưng lúc nãy dù bị người ta mỉa mai cũng cùng mình liên thủ đối địch, rõ ràng đã rất coi trọng mình. Nhớ lại lúc nãy nàng đã nổi giận vì mình đã hiểu nhầm tình cảm của nàng với Lý Đôn. Cũng có nghĩa là, từ chuyện này có thể biết rõ nàng và Lý Đôn không phải là tình nhân. Lần gặp mặt này coi như chàng không đến nỗi uổng công, ít nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hiep-cot-dan-tam/1198516/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.