Kim Trục Lưu kêu ối chao một tiếng, kêu lên: "Thuốc độc thật... thật lợi hại?"
Người giãy hai cái liền ngã xuống đất nằm cứng đờ như khúc gỗ Trần Quang
Chiếu vừa kinh vừa giận, kêu lớn: "Hà Cô nương, cô ra đây, ta chết cũng phải chết cho rõ ràng!"
Lúc này Trần Quang Chiếu đã đầu váng mắt hoa, chàng gắng gượng
đạp hai tấm bình phong ra. Chợt nghe một tiếng cười lạnh vang lên, sau bức bình phong có một
người nhảy ra. Trong khoảnh khắc, Trần Quang Chiếu hầu như đứng ngẩn ra, té ra đó chẳng phải là Hà Cô mà là một bà già tóc bạc da mồi.
Trần Quang Chiếu sững người ra, lạc giọng kêu lên: "Nhũ mẫu, té ra là bà!" Bà già ấy cười lạnh lùng: Ai là nhũ mẫu của ngươi? Hừ, tên tiểu tử thối nhà ngươi còn chưa chịu thôi, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga?" Trần Quang Chiếu kêu lên: "Tôi biết tôi không xứng với tiểu thư nhà bà, nhưng lần này Hà Cô gọi tôi tới, tôi nhất định phải hỏi cho rõ!"
Bà già ấy nhìn Kim Trục Lưu, thấy chàng nằm ở dưới sàn chẳng hề nhúc nhích,
không khỏi mừng ra mặt, lòng thầm nhủ: "Nghe nói Văn Đạo Trang và Sử Bạch Đô đều bại trong tay kẻ này, mình biết hắn rất ghê gớm, cứ tưởng là mình đồng da sắt, té ra chẳng bằng gã Trần Quang Chiếu".
Bà ta tưởng Kim Trục Lưu đã mất mạng vì trúng độc, nên không hề e dè, từng bước áp sát tới Trần Quang Chiếu, "Hì hì!" Cười lạnh lùng: "Chính ta đã gọi ngươi tới! Ta không giả mạo tiểu thư lừa ngươi, nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hiep-cot-dan-tam/1198536/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.