Thạch Hà Cô phẫn uất:
"Bà đã nuôi lớn tôi, nếu muốn lấy lại mạng này thì cứ lấy, tôi không cần xin thuốc giải".
Nói chưa dứt lời, chợt có người khen rằng:
"Đúng, có chí khí. Thạch cô nương, đừng sợ mụ ta!" Người này chưa lộ mặt, nhưng giọng nói đã truyền tới Thạch Hà Cô cả mừng, còn Hạ đại nương hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách tán. Té ra kẻ ấy chính là Kim Trục Lưu.
Khi Hạ đại nương định bỏ chạy, chợt thấy có một bóng người lướt tới trước mặt mụ. Hạ đại nương quát:
"Tên tiểu tử, ta liều với ngươi!" Rồi mười ngón tay vươn ra toan tóm lấy Kim Trục Lưu. Mười ngón tay của mụ ta đã được tẩm độc.
Kim Trục Lưu cười lớn:
"Mụ yêu bà chết tới nơi mà còn muốn hại người!".
Chàng vừa nói dứt kiếm đã rút ra, nhát kiếm vừa chém tới mười chiếc móng tay của Hạ đại nương rụng xuống lả tả.
Thạch Hà Cô vội vàng kêu:
"Kim đại hiệp nương tay!" Kim Trục Lưu tung ra một cước, đá Hạ đại nương bay lên, cầm kiếm mắng:
"Mụ yêu bà thật đáng ghét! Nể mặt Thạch cô nương, ta chỉ chém rụng độc trảo của ngươi. Nếu không biết hối hận, lần sau ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!" Hạ đại nương bò dậy, ba chân bốn cũng chạy vào tổng đà Lục Hợp bang chứ nào dám trả lời!
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Kim Trục Lưu đuổi xong Hạ đại nương lách người bước tới phía trước mặt Sử Bạch Đô. Sử Bạch Đô đang định vỗ xuống một chưởng, chợt thấy ánh xanh loé lên, cây trường kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hiep-cot-dan-tam/1198542/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.