Vạn Thiên Cừu chợt thấy càn khôn xoay chuyển, thiên địa vẫn là thiên địa này, nhưng nhân gian đã đổi thành âm tào địa phủ, cái tối tăm mà lão thấy không còn là do thiếu đi ánh thái dương, mà là một loại bóng tối vĩnh hằng của thế giới người chết.
U… u… u…
Âm phong thổi qua, không mang theo chút nhiệt độ nào, dù chẳng có băng sương nhưng còn rét lạnh hơn hàn phong ở Tuyết Vực.
‘Ta đã chết rồi sao?’ Vạn Thiên Cừu tự hỏi, thần sắc có chút đờ đẫn.
Lão cho rằng tên hắc y công tử đeo mặt nạ kia không hề thổi phồng, e rằng hắn chính là loại lão quái vật trẻ mãi không già như lời hắn ám chỉ, khảy một tiếng đàn là có thể thần không biết quỷ hay không tiễn cao thủ Tiên Thiên cảnh như mình về chín suối.
Lúc này Vạn Thiên Cừu sinh lòng hối hận khi dám gây hấn với hắn, nhưng trên đời này không có phép quay ngược thời gian, lão chỉ có thể ăn năn sám hối khi bị đày xuống mười tám tầng Địa ngục.
Phải, dù là lúc còn sống thì lão cũng đã nghĩ trước kết cục của mình khi chầu Âm ti, với những tội lỗi đã gây ra thì chẳng có phép màu nào để lão được Diêm La Vương khoan hồng.
Nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện hai bên trái phải của mình, Vạn Thiên Cừu hoàn toàn không phản kháng, để mặc cho hai vị quỷ sai muốn làm gì thì làm.
Thấy Câu Hồn Tỏa của Hắc Vô Thường đâm xuyên qua xương tỳ bà của mình, lão không rên một tiếng, im lặng chấp nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/2283028/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.