‘Thần điêu đại hiệp?’
Ý nghĩ vừa nổi lên liền bị Từ Hiền xua đi, người đàn ông một tay – Thượng Quan Cải Mệnh – thật sự không giống Dương đại hiệp, chẳng cần nói đâu xa, một bên là kiếm khách, một bên là đao khách, liếc sơ qua đã thấy sự đối nghịch.
Một người đường đường chính chính thế này đã dám tự xưng đao khách, ắt hẳn tạo nghệ đao đạo rất không tầm thường, Từ Hiền vừa nghe y giới thiệu đã sinh lòng muốn thỉnh giáo một hai.
‘Danh tự cũng thật khí phách, nghịch thiên cải mệnh, có phong thái bá đạo của đao khách.’
Mặc dù từ cách Thượng Quan Cải Mệnh gọi mình, Từ Hiền hiểu y đã biết được danh tính của bản thân, nhưng hắn vẫn chắp tay đáp lễ, bảo rằng:
“Không dám nhận tiên sinh, vãn bối Từ Hiền, tân thủ giang hồ, xin ra mắt Thượng Quan tiền bối.”
Thượng Quan Cải Mệnh khẽ gật đầu, mắt nhìn vào bàn tay của hắn, chợt hỏi: “Từ tiên sinh cũng là đao khách?”
Không chỉ nhìn ra dấu vết luyện đao trên tay Từ Hiền, y còn phát hiện một sự thật thú vị là hắn cũng dùng tay trái cầm đao giống mình. Gặp phải chuyện trùng hợp như vậy, ánh mắt Thượng Quan Cải Mệnh nhìn hắn lại thêm vài phần thân cận.
Từ Hiền không ngờ được y chỉ nhìn qua đã biết mình luyện đao, trong lòng thầm kêu hai tiếng ‘cao thủ’, ngoài mặt vẫn như thường, thu hai tay lại rồi lắc đầu đáp rằng:
“Tiền bối quá lời, Từ Hiền đúng là biết chút đao pháp thô thiển, nhưng không đạt tới mức độ được xưng là đao khách.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/2283115/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.