Đúng là không chọn ngày đẹp mà ra đường, lại đụng trúng Dư Thù ở đây. Gương mặt như mê hoặc kia lừa được không ít người. Hạ Trầm Nguy thầm nghĩ, không biết ai sẽ là kẻ xui xẻo tiếp theo dính vào cậu ta . Xua đuổi xong gã tự luyến, Dư Thù uống cạn ly rượu. Không còn gì thú vị, cậu đặt ly xuống, quay người rời đi. Vừa bước qua một góc khuất, ánh mắt lơ đãng quét qua một khuôn mặt quen thuộc trong bóng tối, tinh thần lập tức tỉnh táo. Chân trái vấp chân phải, cậu mất đà ngã xuống. Rơi trúng ngay đùi Hạ Trầm Nguy. Cảm giác mông bị cấn vào gì đó khiến não bộ Dư Thù—dưới tác dụng cồn—chưa kịp phản ứng, theo bản năng đưa tay ra... sờ một cái. Hạ Trầm Nguy khẽ rên, mặt đen như đáy nồi. Dư Thù lúc này mới nhận ra chuyện gì, vội vàng bật dậy. Trong lúc luống cuống lại vô tình đè thêm phát nữa. Hạ Trầm Nguy: “!” Dư Thù lui lại vài bước, liền giở trò lật lọng: “Hạ Trầm Nguy, anh to gan thật đấy!” Dưới ánh đèn, gương mặt tinh xảo trắng trẻo của cậu đỏ bừng lên. Cậu giận dữ nói: “Tin tôi không? Tôi chặt chỗ đó của anh luôn bây giờ!” Hạ Trầm Nguy giật giật khóe mắt: “Dư Thù, là cậu tự ngã vào tôi.” “Muốn tôi lôi camera ra coi lại từng khung hình không?” Đúng là cậu tự ngã. Nhưng Dư Thù là ai? Không có lý cũng phải giành lấy ba phần, huống chi người trước mặt lại là Hạ Trầm Nguy. “Chuyện nhỏ như thế mà cũng muốn làm phiền người khác, anh không thấy ngại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-lam-ke-thu-la-chong-yeu/2840926/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.