7.
Không thể nhịn được nữa
Diễn đàn kinh tế châu Á dự kiến diễn ra vào ngày 3 tháng 1, địa điểm tổ chức ở một thành phố khác, mất khoảng hai giờ để bay từ thành phố Châu Cảng đến đó.
Ngoài Tống Khải Minh và Thiệu Quang Kiệt được mời phát biểu, công ty còn có nhiều lãnh đạo cấp cao tham dự, vừa vặn ngồi đầy một chiếc xe buýt.
Buổi chiều hôm trước, tất cả mọi người tập hợp tại tòa cao ốc Vĩnh Tinh, cùng ngồi xe buýt đi tới sân bay.
Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh không lái Civic và GTR của bọn họ tới đây, bởi vì mấy ngày trước hai người đã mua một chiếc xe điện để ra ngoài không bị hạn chế ngày, một phần cũng vì nó trông "khiêm tốn" hơn hai con xe tính năng kia nhiều.
"Tối qua nghỉ ngơi không đủ à?"
Trên xe buýt, Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh tự giác tách ra hai nơi, kết quả Thiệu Quang Kiệt liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư.
"Thiệu tổng." Lâm Dục Thư chào lịch sự, cũng lười trả lời câu hỏi của anh ta.
Nhưng qua loa không có tác dụng, Thiệu Quang Kiệt lại hỏi: "Có phải kì nghỉ này buông thả quá rồi không?"
Ngụ ý của buông thả là: Chơi quá độ.
Đúng là vậy, kỳ nghỉ tết dương lịch này Lâm Dục Thư thực sự rất buông thả.
Đêm giao thừa, Tống Khải Minh bao một chiếc du thuyền đưa cậu ra biển xem pháo hoa, hai người ở trên du thuyền hai ngày hai đêm, phần lớn thời gian đều l@m tình không biết xấu hổ.
Cho nên sáng nay khi từ trên du
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-an-khop/1079393/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.