Mục đích trêu đùa đã đạt được, Lâm Dục Thư đứng dậy, bổ sung thêm một câu: "Em gọi con trai của chồng em là cục cưng không được sao?"
Câu này có hơi vòng vo làm gã Đức không hiểu ngay được, nhưng sau khi nhận ra Lâm Dục Thư đang gọi hắn là chồng, ánh mắt thoáng tối lại, ôm lấy Lâm Dục Thư bế vào nhà, để Wowo cùng hành lý bỏ lại ngoài cửa.
—— Tất nhiên, sau khi nghe tiếng hú phản đối của Wowo, hắn lại mở cửa cho con trai và hành lý vào.
Tống Khải Minh quả thật rất giỏi xử lý Lâm Dục Thư, tại sao không thể ngược lại chứ?
Một chữ "cục cưng" thì thôi, cộng thêm một chữ "chồng" đã có thể khiến Tống Khải Minh tước vũ khí đầu hàng.
Một ngày trước khi họp hội đồng quản trị là thứ năm, không phải ngày Lâm Dục Thư đến Tĩnh Tâm sơn trang như thường lệ.
Song sự xuất hiện của cậu không khiến Thiệu Chấn Bang ngạc nhiên, chắc hẳn đã có vài nhóm người vì chuyện hội đồng quản trị mà tới nơi này.
Trong khoảng thời gian gần đây, thân thể Thiệu Chấn Bang càng ngày càng kém, thời tiết bên ngoài rét lạnh, đã rất lâu ông không ra ngoài hóng gió, phần lớn thời gian đều nằm trên giường diều dưỡng.
Lâm Dục Thư đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng chào hỏi: "Thưa ông."
Mí mắt đang nhắm nghiền của Thiệu Chấn Bang chậm rãi nâng lên, mấp máy môi: "Cậu tới rồi."
Mặc dù động tác nâng mắt có vẻ vất vả nhưng ánh mắt của ông vẫn sắc bén như trước, giống như có thể nhìn thấu tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-an-khop/1079402/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.