Mày xong đời rồi
Đêm 30, trên đường cái vắng vẻ đến dị thường, ngay cả xe taxi cũng không thấy bóng dáng.
Lâm Dục Thư chỉ tốn nửa giờđể lao từ trung tâm thành phố đến bệnh viện điều dưỡng tư nhân ở ngoại ô.
Lúc này, nhiều cơ quan báo chí đã nghe tin và đứng chờ trước cửa bệnh viện.
Đi thang máy lên phòng VIP ở tầng cao nhất, hành lang chật kín người thân của nhà họ Thiệu, ai nấy đều tỏ ra buồn bã, thậm chí có người khóc đến không đứng dậy nổi.
Trong lòng Lâm Dục Thư sinh ra dự cảm không tốt, cậu đi tới ngoài cửa phòng bệnh, chỉ thấy trên giường đã đắp vải trắng...
"Đã đi mười phút trước."
Trong vườn hoa trên sân thượng, hai tay Tống Khải Minh chống trên lan can, nhìn khu đô thị sầm uất phía xa.
Giọng điệu của hắn coi như bình tĩnh, không ra nghe bao nhiêu bi thương, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề thì dường như hắn đang đắm chìm vào suy nghĩ hơn.
Tuy vậy Lâm Dục Thư vẫn vỗ bả vai hắn: "Nén bi thương."
"Ừ." Tống Khải Minh khẽ đáp.
Tiếng khóc dưới lầu không ngừng truyền lên, có Thiệu Hòa Đông, có Thiệu Hòa Húc, còn có một ít thân thích lớn tuổi của Thiệu gia, mà bất ngờ là Lâm Dục Thư còn nghe được tiếng gào khóc của Thiệu Quang Kiệt.
Thiệu Chấn Bang nói đối xử bình đẳng nhưng rõ ràng ông thiên vị Thiệu Quang Kiệt hơn vì dù sao trong hai đứa cháu, Thiệu Quang Kiệt không chỉ là cháu nội mà còn là người ở bên cạnh ông thời gian dài.
Vậy nên khi Thiệu Chấn Bang rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-an-khop/282009/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.