Bên kia điện thoại, Mạnh Tuy lập tức im bặt.
Một lúc sau, anh ấy mới tìm lại được giọng nói:
“Từ bao giờ vậy?”
Chuyện lớn thế này mà Chu Đình Tắc không báo cho mình ngay lập tức, đúng là quá đáng. “Hôm qua.” câu trả lời thản nhiên như đang nói về thời tiết. Mạnh Tuy cạn lời, cuối cùng chỉ còn biết bật ra: “Thanks.” giọng đối phương mang theo ý cười, dù qua điện thoại vẫn nghe rõ sự đắc ý. Mạnh Tuy im vài giây, rồi hỏi tiếp: Chu Đình Tắc khẽ cười: “Ừ, hỏi đi. Cô ấy đồng ý thì chuyện còn lại để tôi lo.” “Được. Còn gì nữa không?” “… Ý gì?” Mạnh Tuy nghệt mặt. “Không thì tôi cúp máy, còn phải nấu cơm.” giọng anh dứt khoát. Mạnh Tuy nghẹn họng. Anh ấy muốn mỉa vài câu, nhưng nghĩ lại, đối phương đang trong giai đoạn “mới yêu”, chẳng thèm để tâm. Thôi, khỏi tự chuốc lấy bẽ bàng: Cúp máy xong, Chu Đình Tắc đẩy điện thoại sang một bên, nghiêm túc bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa. Phía thư phòng, Chương Uẩn Nghi vừa mới ngồi xuống ghế, vẫn còn hơi khó tập trung. Một lát sau, bên ngoài mới yên tĩnh trở lại. Cô lúc ấy mới thu lại tinh thần, cố ép mình dồn tâm trí vào công việc. Dần dần, mới thực sự nhập vào guồng làm việc. Bận rộn rồi thì chẳng mấy để ý thời gian
“Tsb… chúc mừng nhé.”
“Khi nào định dẫn Eva ra mắt mọi người? Cho mấy thằng kia hết hy vọng.”
“Phải hỏi cô ấy đã, chưa chắc cô ấy muốn.”
“Được, cúp đi.”
Cửa phòng khép hờ, ngoài kia mơ hồ truyền đến tiếng động.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856308/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.