Không khí tựa như đông cứng lại vài giây.
Nghe thấy tên “Chu Đình Tắc”, Chương Uẩn Nghi khẽ khựng người. Một lúc lâu sau, cô mới mím môi, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn bác sĩ ạ.”
Lúc này, ngoài câu ấy ra, cô thật sự không biết phải nói gì cho phải.
Cô hoàn toàn không ngờ “Giáo sư Đoạn” trong miệng Chu Đình Tắc lại chính là mẹ của anh.
Chương Uẩn Nghi chưa từng hỏi kỹ, còn Chu Đình Tắc cũng chỉ nói người đó là “người rất thân quen” chứ chưa từng tiết lộ gì thêm.
Ai mà nghĩ được, hóa ra lại là thân thiết đến mức này.
Ánh mắt Đoạn Yến Hà thoáng lướt qua vẻ lúng túng và căng thẳng của Chương Uẩn Nghi, bà mỉm cười dịu dàng:
“Không quấy rầy các cháu trò chuyện nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong, bà quay sang dặn dò thêm mấy câu với Chung Linh.
Chung Linh gật đầu:
“Giáo sư Đoạn, cô đi thong thả.”
Bà khẽ đáp, rồi đang định rời đi lại chợt dừng bước:
“Cháu là… Uẩn…”
“Uẩn Nghi” Chương Uẩn Nghi vội nói, “Cháu tên Chương Uẩn Nghi, giáo sư Đoạn.”
“Cái tên rất hay,” bà mỉm cười, “Rất vui được gặp cháu.”
Giọng nói bà dịu ấm:
“Khi nào rảnh, đến nhà cô ăn cơm nhé.”
“…”
Đợi đến khi bóng dáng Đoạn Yến Hà khuất hẳn ở cuối hành lang, Chương Uẩn Nghi vẫn chưa hoàn hồn.
Cũng ngơ ngẩn không kém là Chung Linh. Cô ấy ngơ ngác nhìn sang:
“Giáo sư Đoạn vừa rồi… là có ý gì?”
Chẳng lẽ… đúng như cô ấy đang nghĩ?
Chương Uẩn Nghi chỉ nhìn cô ấy, không trả lời.
Chung Linh định hỏi tiếp thì bị một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hieu-ung-gon-song-thoi-tinh-thao/2856323/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.