ột tiễn sắc bén, hoàn toàn đoạn tuyệt ý nghĩ của Lý Phóng muốn đối phó với Thẩm Thực Kỳ.
Dưới một tiễn này, hiển nhiên ẩn chứa rất nhiều hàm ý. Mà trong đó có ý cảnh báo khiến Lý Phóng hiểu, sống chết chỉ trong cái nháy mắt.
Lưu Khám ngày hôm nay có thể giết Tiêu Hà, ngày mai cũng có thể giết y.
Sống cuộc sống ngày ngày thấp thỏm lo lâu, đề phòng thích khách, thực sự tư vị này không dễ chịu chút nào. Xem như Lưu Khám chấp thuận việc Nhâm Hiêu đứng ra hòa giải, nhưng vẫn không ngừng xuất ra ám chiêu đùa giỡn Lý Phóng. Lưu Khám có thể sử dụng, hơn nữa còn dùng tốt hơn, độc ác hơn. . . Đừng quên vết xe đổ của Ung Xỉ!
Lý Phóng thực sự bị hù dọa mất mật!
Sáng sớm, ánh dương quang đầu tiên chiếu xuống huyện Bái, Tào Tham vác trên lưng một kiện đồ màu nâu, chân đi đôi giày đay, khoác trên mình bộ y phục màu xanh, ngừng bước trước cổng tre. Do dự một hồi, y nhẹ tay gõ cửa, đồng thời trầm giọng nói:
- Chị dâu mở cửa, ta là Tào Tham
Cổng tre bị giật lại, Vương Lư lộ ra nửa thân hình.
- Tham, có chuyện gì đến sớm như vậy? Ồ, ngươi mặc trang phục này, hình như muốn đi xa nhà. . . Chính là Huyện chủ đại nhân phái người đi giải quyết công việc?
Tào Tham lắc đầu:
- Tiêu đại ca đâu rồi?
- Đang nằm trong phòng!
Vương Lư mở ra một lối đi, trên khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ tái nhợt:
- Ngươi nói sao phải là Tiêu Hà chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-do/1358803/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.