“Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,
xuân giang thủy noãn áp tiên tri...”
- Hỉ tử, ngươi đang ghi chép cái gì vậy?
Lưu Khám trên lưng ngựa quay người lại, phát hiện thấy Tư Mã Hỉ rút ra một tấm bảng gỗ có lót giấy trắng từ trong túi trên lưng ngựa, sau đó lại lấy ra một chiếc bút than chì, đang viết rất nhanh cái gì đó trên giấy trắng.
Nghe thấy Lưu Khám hỏi, Tư Mã Hỉ ngẩng đầu:
- Những câu thơ vừa nãy của chủ nhân, có chút không hợp vần luật, vậy nên có cảm thụ khác... Cổ Tá Sử ngày trước nói, ta phải chú ý hơn đến văn chương của chủ nhân. Y vô cùng thích Thiên Tự Văn mà chủ nhân làm, do đó bảo ta phải ghi chép bất cứ lúc nào.
Chủ nhân, câu thơ vừa nãy của người, hình như vẫn còn phía sau nữa, sao không đọc tiếp?
Tên tiểu tử này đúng là có dáng dấp của một quan thư ký.
Tư Mã Hỉ trước kia theo học Trương Thương, sau đó lại theo Trình Mạc, có thể nói là một tú tài trong số những người trẻ tuổi ở Lâu Thương.
Lưu Khám cười nói:
- Cái này không phải là thơ ta làm, chỉ là thấy cảnh sắc trước mắt, có cảm xúc nên buột miệng thôi...
- Thế đó là thơ của ai...
- Cái này...
Lưu Khám nhất thời không biết trả lời như thế nào. Nói cho cùng, thì người làm bài thơ này, là đại văn hào Tô Thức Tô Đông Pha của một nghìn năm sau.
Nhưng ngươi nói Tô Đông Pha với Tư Mã Hỉ, làm sao mà cậu ta biết được?
“Lâu khao mãn địa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-do/1359108/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.