Phòng ngục này rất tối, Ân Thông chỉ có thể nhìn thấy một nam tử đầu tóc rối bù, ngồi giữa phòng ngục. Phòng ngục này không coi là quá mức lộn xộn, nam tử kia ngồi chồm hỗm ở giữa, bộ dạng rất nghiêm tục. Không thấy rõ tướng mạo y, nhưng Ân Thông biết người này chính là Hạng Lương.
- Hạng tiên sinh, vẫn khỏe chứ?
Ân Thâm đứng bên ngoài phòng ngục, trong miệng líu nhíu hai tiếng:
- Ngươi xem, ngươi xem, bọn cai ngục làm gì thế này? Tại sao để Hạng tiên sinh ở chỗ này? Thực sự đáng trách, thực sự đáng trách. . .Đều là mỗ gia sơ suất, mong tiên sinh thứ lỗi.
- Quận Thủ không cần khách khí!
Nam tử trong tù, khi nói mang theo khí âm nhu. Thanh âm rất dễ nghe, cũng rất hòa nhã. Thế nhưng, lại thiếu chút khí tức hùng liệt, mà yếu đuối, khiến người ta cảm giác không quá thoải mái.
- Lương ta chẳng qua chỉ là tù nhân, có thể ở trong Tân Ngục này, đã coi như được Quận Thủ chiếu cố, sao dám có yêu cầu khác?
- Sau một lần gặp mặt tiên sinh, Thông rất muốn trở lại tiếp kiến. Chỉ tiếc. . .Lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Thông khó có thể bứt ra. Hôm nay nhàn rỗi, vì vậy đến đây viếng thăm. . .Người đâu, mang đồ ăn tới, ta và tiên sinh tâm tình một phen.
Gia tướng mở cửa ngục, thấp đuốc sáng trưng.
Chỉ thấy nam nhân trong phòng ngục, đang ngồi nghiêm chỉnh.
Gạt búi tóc ra, liền hé lộ khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Đao phong năm xưa để lại vết tích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-do/1359274/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.