Lúc trở lại phòng mình, đã sắp tới giờ dần rồi. Đầu Lưu Khám chìm vào mê man, có chút chết lặng. Ngay vừa rồi, trong chốc lát bi, trong chốc lát vui, trong chốc lát kinh ngạc, trong chốc lát sợ hãi. Tình cảm này thay đổi rất nhanh, dù là người có thần kinh kiên cường cũng sẽ mệt mỏi.
Lữ Tu còn chưa ngủ, đốt đèn đọc sách. Lưu Khám vào phòng, nàng liền vội vàng đứng dậy, tiến lên giúp Lưu Khám cởi xuống đại bào.
- Đã trễ thế này bà bà còn tìm huynh, xảy ra chuyện gì vậy?
Lữ Tu nghi hoặc nhìn Lưu Khám, nhẹ giọng dò hỏi:
- Mấy ngày nay muội cảm thấy tẩu tẩu có chút kỳ lạ, lúc nhìn thấy muội có vẻ rất sợ, thậm chí cũng ít trò chuyện… Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Bà bà tìm huynh có liên quan đến chuyện này không?
Lưu Khám không thể không tán thưởng, Lữ Tu là một nữ nhân rất thông tuệ. So với tỷ tỷ của nàng, Lữ Tu thiếu đi một phần đại khí, nhưng mà nhiều hơn một chút tinh tế tỉ mỉ. Trong tính cách, không giống Lữ Trĩ cường ngạnh, nhưng vẫn giống vậy là khôn khéo hơn người. Chỉ từ một điểm rất nhỏ, có thể nhìn thấu vấn đề, thật là một hiền nội trợ hiếm có.
Lưu Khám ngồi trên giường, hít sâu một hơi để cho đầu óc đang chìm vào trong mê man thanh tỉnh hơn một chút.
- Chỉ là một chút chuyện nhà mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì… Tần đã ngủ chưa?
Lữ Tu nhịn không được cười nói:
- Hunh không thấy giờ là giờ nào sao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-do/1359321/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.