Thẩm Quán Doanh nghĩ chỉ có học sinh tiểu học vắt mũi chưa sạch hoặc Phương Nhất Sưởng mới có căn cứ bí mật. Không ngờ một người lúc nào cũng nghiêm túc thận trọng như Hoắc Thành cũng có căn cứ bí mật?
"Căn cứ bí mật? Ở đâu?" Thẩm Quán Doanh luôn cảm thấy Hoắc Thành lừa cô.
Hoắc Thành nói: "Nếu đã gọi là căn cứ bí mật thì trước tiên phải giữ bí mật."
". . . . . ." Cũng có logic phết, "Được thôi, nhưng mình phải xin phép mẹ một tiếng, bà đồng ý thì mình mới đi được."
"Được."
"Vậy tối về mình sẽ nhắn tin cho cậu."
"Ừ." Hoắc Thành gật đầu, đưa micro cho cô, "Cậu không hát nữa à?"
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh cầm micro, lại chọn thêm vài bài hát.
Vì để mẹ cô khỏi đâm nghi, cô chỉ ở quán karaoke nửa tiếng rồi về nhà. Nửa tiếng thì không hát được bao nhiêu bài, lại thêm một Hoắc Thành càu nhàu bên cạnh hết một nữa thời gian, cuối cùng Thẩm Quán Doanh cũng chỉ hát được có ba bài.
"Không vui à?" Hoắc Thành hỏi.
Thẩm Quán Doanh lắc đầu: "Về muộn quá sợ mẹ mình nghi ngờ."
Hoắc Thành cụp mắt như đang suy nghĩ điều gì, đứng lên nói: "Vậy chúng ta về."
"Á . . . . . ." Thẩm Quán Doanh do dự, "Chúng ta nên tách nhau đi thì hơn. Mình đi một mình thì người khác có thể sẽ không nhận ra, nhưng đi cùng với cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hinh-tuong-cua-dai-tieu-thu-sup-do-roi/1813493/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.