Tiếng binh khí va vào nhau, tiếng người la hét ầm ĩ, tiếng bước chân dồn dập vang lên ở bên ngoài lều trại.
Dường như bên ngoài cũng đang xảy ra một trận chiến khác.
Lại một người nữa vén màn xông vào. Lần này chính là vị Hầu tướng quân trẻ tuổi, người đã nhường áo choàng cho A Nhất lúc ở bờ hồ. Hắn vội vã chạy vào, áo giáp trên người xộc xệch, mồ hôi chảy dài trên trán. Thấy Lãnh Vân Khanh không bị thương hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng quỳ xuống nhận tội:
- Thuộc hạ cứu giá chậm trễ! Thỉnh công chúa trách phạt!
Đối với vở kịch càng diễn càng tẻ nhạt trước mặt mình, A Nhất chỉ hững hờ bỏ qua.
Viễn tướng quân đóng vai kẻ ác quá mức nhiều lời, Lãnh Vân Khanh diễn vai công chúa gặp nạn lại quá mức bình tĩnh, vị Hầu tướng quân diễn vai hộ vệ trung thành chạy đến cứu giá thì không đủ bồi hồi, tim phổi nhàn nhã.
Trong lúc họ Hầu còn mải lo bẩm báo tình hình quân doanh với Lãnh Vân Khanh thì A Nhất đã đi về phía cái bàn gỗ cạnh ghế chủ tọa, nhặt lên hành trang của mình rồi xoay người rời đi.
Lãnh Vân Khanh hạ người cảm tạ:
- Đại tiên! Đa tạ người đã cứu mạng.
A Nhất lục túi lấy ra Cửu U Thất Sát nha, nắm chặt trên tay.
Trái tim của vị công chúa chợt đập thình thình làm hắn cảm thấy thật buồn cười.
A Nhất dĩ nhiên là không hề có ý giết người. Chỉ là lúc nãy ở ngoài lều có vài đợt dao động của linh lực nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-da-tu-tien-nhu-the-do/1591738/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.