Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa
Đám gà phía sau nhà trọ cất tiếng gáy đón chút nắng ban mai. Ánh nắng không qua được dù vải, trở thành chiếc bóng đen mờ ảo trên mặt đất. Cơn mưa lúc khuya rửa sạch được đất trời nhưng không rửa sạch được nhân tâm. A Nhất đem chút mờ mịt trong lòng mà hướng về phía hoàng cung. Bóng dáng thiếu niên bước vào điểm mù của dòng người rồi biến mất. Dòng người thưa dần cho đến lúc chỉ còn hắn đứng trước đại môn của hoàng cung. A Nhất gõ nhẹ ba lần, báo tin khách từ phương xa.
Hai cánh cổng lớn chậm rãi hé mở để lộ hoàng cung nguy nga và im ắng. Trong sự im lặng đến đáng sợ đó, oán khí, tử khí và sát khí hòa với chính khí và ngạo khí nấu lên hỗn loạn âm trầm. Im lặng chỉ là ở vẻ ngoài mà thôi. Linh khí không ngừng dao động minh chứng cho tồn tại của đám ám vệ đang ẩn nấp trong bóng tối. Từng đợt sóng mềm mại của thần thức cẩn thận lượn lờ bên cạnh A Nhất.
Hắn đi qua quảng trường rộng lớn và trống trải, bước lên hơn trăm bậc thang rồi tùy tiện bước vào đại điện. Bốn hàng cột đá thẳng tấp trắng xóa làm nổi bật nền gạch lót vàng. Ở sâu bên trong, phía trên năm bậc thềm có chiếc vương tọa bằng gỗ. Chiếc áo váy hồng nhạt đơn thuần của thiếu nữ ngồi trên vương tọa tỏa ra hương thơm của thảo dược.
A Nhất đóng lại dù vải, cười hỏi Lãnh Nhược Linh của năm đó:
- Tiểu thư có khỏe không?
Nàng nhìn hắn một lát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-da-tu-tien-nhu-the-do/296889/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.