Lúc Hồ Thập Bát tỉnh lại, nhìn thấy tịch dương kim sắc từ dậu cửa sổ chiếu vào, ôn ôn nhu nhu mà soi rọi trên mặt bàn, tràn xuống mặt đất, tựa như một phiến vàng lấp lánh kỳ quái tinh tế bị vỡ ra rải rắc khắp nơi.
Ngao Ly ngâm nga tiểu khúc, đang ngồi ở cạnh giường hắn ăn đường sao lật tử.
Hồ Thập Bát khẽ giật nhẹ thân thể, Ngao Ly liền lập tức xoay đầu lại nhìn hắn, nở nụ cười “Tỉnh rồi?”
Hồ Thập Bát mở to hai mắt, nhận ra bọn họ hiện đang ở trong mộc tử ốc ở Thanh Vân Sơn.
“Ngươi vậy mà thật lợi hại, ngủ thực là có nề nếp, ba ngày liên tục vậy mà đến trở mình cũng không có lấy một cái ~” Ngũ Long Quân sáp lại gần, ngốn đường sao lật tử đầy một miệng thiếu điều sắp phun ngược ra ngoài “Đói bụng không? Khát hay không? Muốn ăn cái gì không?”
“Ách, không cần. . .” đại não Hồ Thập Bát hiện tại đang trống không, con mắt chớp a chớp định ngồi dậy, kết quả vừa gượng thắt lưng. . .
“Ngô. . .” Hồ Thập Bát ôm thắt lưng nằm xuống trở lại.
Ngũ Long Quân nhìn Hồ Thập Bát bằng ánh mắt đồng tình. Đêm đó bị lăn qua lăn lại liên tục như vậy, thắt lưng không đau mới là lạ, ngẫm ngẫm lại, Hồ Thập Bát bị như vậy cũng có chút dính líu tới mình, vì thế định tạ lỗi nhào qua đưa tay tính giúp Hồ Thập Bát xoa bóp.
Hồ Thập Bát cuống quít ngăn tay Ngao Ly “Không sao, không sao. . .chỉ là nằm hơi lâu. . .thắt lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-gia/1977323/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.