Ngao Kiệt ôm Hồ Thập Bát, càng lúc càng kinh hãi.
Thân thể Hồ Thập Bát trong lòng càng ngày càng lạnh như băng. Cái lạnh tựa như từ cốt tủy Hồ Thập Bát tản ra vậy, bất kể y tăng nhiệt độ thân thể mình lên mà ôm chặt lấy Hồ Thập Bát như thế nào, cũng không thể làm ấm hắn. Nếu không phải vẫn còn một tia khí tức mỏng manh, Ngao Kiệt thật sự hoài nghi có phải Hồ Thập Bát đã. . .
Ngao Kiệt ôm Hồ Thập Bát gần như muốn bốc hơi, lại chỉ có thể lo lắng hoàn lo lắng, một chút biện pháp cũng không có.
Đang lúc rối bời, hạnh hoàng sắc quang mang chợt lóe, Ngao Ly đã trở lại, vẻ mặt hậm hực nói “Đuổi không kịp, để hắn thoát rồi!”
“Ngươi trước cứ mặc kệ chuyện đó đi, mau mau đến xem rốt cuộc Hồ Thập Bát bị làm sao vậy!!” Ngao Kiệt ôm thân thể Hồ Thập bát không biết xoay xở ra sao, vừa nhìn thấy Ngao Ly tựa như thấy cứu tinh vội vàng hô to.
Ngao Ly thoáng nhìn Hồ Thập Bát cũng nhíu mày, ngồi xổm xuống bên cạnh, dùng hai ngón giữa trỏ đặt ở mi tâm Hồ Thập Bát thăm dò nguyên thần của hắn, lại dò xét mạch tượng của Hồ Thập Bát. . .
Thế nào, thế nào?? Ngao Kiệt ở bên cạnh hỏi liên tục.
Ngoài mặt nghiêm túc ngưng thần, nhưng trong lòng Ngũ Long Quân đã ngửa mặt nhìn trời trợn mắt, cảm thấy bản thân đúng là đã bị hai tên đầu gỗ này đánh bại mà.
Trì độn đến mức này. . .
Hồ Thập Bát, Thất đệ a, hai tên các ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-gia/1977327/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.