Hai người ngồi trên mái nhà, thực hạp mở ra bày trước mặt.
Hồ Thập Bát trong tiếng thôi thúc của Long Quân mở ra nê phong của tửu đàn, trong nháy mắt một cỗ tửu hương nồng nàn lan tòa, hương khí lãnh liệt, trung nhân dục túy.
Dưới ánh trăng, tửu thủy trong đàn tử ánh lên kim hoàng sắc trạch, nhìn tựa hồ như phong mật.
“Hảo tửu!” Hồ Thập bát không nhịn được thốt lời khen.
Long Quân một bộ ‘kia còn phải nói’, biểu tình đắc ý nói “Ngươi thử nhẹ nhàng đong đưa vài cái.”
Hồ Thập Bát nghe vậy, dùng tay nâng đáy đàn tử, nhẹ nhàng đong đưa mấy cái, tửu hương nồng đậm tản đi, thay vào đó là một loại phương hương khác, cam điềm nhu mỹ hơn, chậm rãi lan ra tràn ngập trong bóng đêm.
Khác với hương vị nồng đậm tỏa ra lúc tửu đàn vừa mới mở, tửu hương hiện tại tản mát ra lại như xuân phong ấm áp ôn thuần, thản nhiên quanh quẩn trên thân người, ngay cả trong hô hấp cũng dần dần mang theo cỗ hương khí kia.
Hồ Thập Bát nâng tửu đàn ngẩng đầu ẩm thử, tửu vị thuần tịnh lại thanh sảng, khẩu cảm thuần hậu nhu hòa, tư vị tế nị miên trường.
Qủa thật là thấm vào tận ruột gan.
Hồ Thập Bát một hơi ẩm hết nửa đàn, dùng tay áo quệt miệng “Hảo tửu! Hảo hương tửu!”
“Cái đó đương nhiên!! Đây chính là tửu bản quân tự nhưỡng ~ so với cái thứ vứt đi Túy Long Ẩm gì đó mạnh hơn nhiều đúng không? Hanh! Cái thứ rượu ấy mà cũng dám xưng là Túy Long Ẩm, thứ đó nhiều lắm cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-gia/1977344/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.