Một trăm năm mươi năm trước, ở phía Tây có một con hồ ly tinh, lúc nàng vừa xuất hiện đã khiến cho đám yêu tinh lớn nhỏ trên núi đều phải kinh động, bởi vì nàng đến đây không chỉ có một mình mà còn mang theo một đám nhân mã trùng trùng điệp điệp tiến vào núi, toàn bộ đều là yêu tinh.
Lúc đó Hắc Sơn Lão Yêu từng là kẻ uy phong một thời đắm mình trong truỵ lạc thành thằng oắt con ôm cây gõ bô.
Danh tính cũng là vang dội, cũng từng một thời là ác nhân dọa con nít phát khóc.
Người tốt cũng có, mặc bạch y mang ngọc quang, anh tuấn tiêu sái tin quân cũng có trong đám đó, vì nữ nhân ngồi bên trong kiệu mà khiêng đồ.
Nhắc tới nữ nhân này rốt cuộc lấy đâu ra cái bản lĩnh sai khiến đó còn là đại thần hay đại yêu, nói ra thì cũng rất dài dòng.
Thế nhưng người ta chịu cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, ngươi bảo nàng phải làm bây giờ!
Hồ Lệ Khanh ngồi bên trong kiệu, thưởng thức nhìn cảnh vật xuyên qua trường sa mỏng treo trước kiệu, nơi này có cao sơn lưu thuỷ, cây xanh tạo bóng mát, phía sau còn có núi cao như mãnh hổ, trước có sông dài uốn lượn như rồng, trên cao đầu núi còn có ánh mây mơ hồ tràn đầy màu tím bốc lên, đúng là nơi tốt để yêu tinh tu luyện thành tiên gia.
Hồ Lệ Khanh tu mấy trăm năm mới có được hình dáng con người, bốn trăm năm trôi qua, ông trời sớm muộn gì cũng sẽ lấy đi tính mạng của nàng, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-hoac-ho-tam/2012373/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.