Nghe được thanh âm Hồ Mộ Y, Vị Ương vừa nói dù xảy ra chuyện gì cũng muốn liều mạng bảo hộ mỗ mỗ lập tức nhảy dựng lên, đầu chui vào lòng mỗ mỗ.
“Hồng nhi –” Mỗ mỗ vẻ mặt hắc tuyến, đẩy cái đầu vô dụng trong lòng ra, đứng lên, hung ác nhìn chằm chằm Hồ Mộ Y: “Hồng nhi, ngươi hung dữ cái gì, Ương tử nói có chỗ nào sai chắc?”
Hồ Mộ Y vốn đau đầu vì chuyện Lãnh Y đi tìm Tử Phong Ngưng, giờ người hiểu rõ mình nhất là mỗ mỗ lại nói nàng như vậy, nỗi ủy khuất trong lòng hoàn toàn bùng phát: “Mỗ mỗ, sao ta có thể không thương người được? Chẳng lẽ chỉ có ngoài miệng nói thương thì mới là thương sao? Lúc ở động Hồ Liên, người bế quan luyện công, mỗi lần chính là một tháng, là ai mạo hiểm bị sét đánh, giữa trời mưa giông bão lên núi bắt thỏ cho người? Người sinh bệnh, là ai ngày ngày canh giữ bên giường? Người sợ già, là ai xuống núi trộm mặt nạ cho người? Người cãi nhau với Đào gia gia, là ai làm chỗ dựa?!”
Mỗ mỗ bị mắng á khẩu không trả lời được, nhìn Hồ Mộ Y nước mắt đầy mặt, ngượng ngùng cười: “Ầy, ai khi dễ Hồng nhi nhà chúng ta vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này khóc kìa.”
Hồng nhi không bị lừa bởi vẻ giả vờ giả vịt này của bà, quay đầu không thèm nhìn, đi đến sô pha bên cạnh, đẩy Thiên Thụ đang kè kè bên nhị tỷ ra, chính mình rúc vào: “Nhị tỷ –”
Hồ Linh cúi đầu nhìn Hồ Mộ Y khóc lóc, thở dài:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-ly-chang-ra-ho-ly/1360897/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.