“Nếu có thể buông tay làm sao tôi phải đau khổ tìm em một ngàn năm.” Lam Dực buồn bã.
Đản Hoàng Tô: “…”
“Sao nói mãi mà ngươi nghe không thủng vậy!” Đản Hoàng Tô rối rắm.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện kiếp trước, chúng ta nói kiếp này.” Đản Hoàng Tô đổi cách thuyết phục: “Kiếp này không phải ngươi vẫn còn lưu luyến mà không buông xuống được, ví dụ như việc ngươi ném ta vào dục vọng chi uyên chẳng hạn, nếu ngươi thực sự đặt ta trong lòng như ngươi nói thì làm sao có thể ném ta vào nơi nguy hiểm như vậy chứ?”
“Tôi…” Lam Dực mở miệng.
“Ngươi không cần tìm lý do.” Đản Hoàng Tô khoác tay cắt ngang lời biện bạch của Lam Dực: “Ta biết, lúc nãy ngươi đã nói rồi, chẳng qua ngươi không muốn để Tử Phủ Đế Quân dẫn ta đi, cũng không có ý muốn hãm hại gì ta, nhưng chẳng qua tình cảm của ngươi dành cho ta cũng chỉ là không có ý giết hại mà thôi. Còn chuyện ta bị lợi dụng như thế nào, hay trong dục vọng chi uyên có tình huống nguy hiểm nào phát sinh hay không cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của ngươi.”
Đản Hoàng Tô cảm thán: “Lam Dực, có bao giờ ngươi nghĩ, nếu bây giờ không phải là thích Tử Phủ Đế Quân mà là thích ngươi thì những chuyện ngươi làm đã khiến ta tổn thương bao nhiêu?”
“Tôi…” Lam Dực muốn nói.
Đản Hoàng Tô lại khoác tay: “Có lẽ ngươi cũng đã nghĩ tới, nhưng lúc cân nhắc thiệt hơn ngươi vẫn lựa chọn làm vậy, vì thế mới nói, kiếp này tình cảm của ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-ly-trung-sinh/2019673/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.