“Rốt cuộc kiếp trước em đã làm ra chuyện gì bi thảm với thầy mà giờ thầy lại đuổi tận giết tuyệt em như vậy?” Đản Hoàng Tô nhịn không được hỏi.
Đột nhiên Lam Dực muốn nói dối, một câu nói dối nào đó thật tốt đẹp, có lẽ sau lời nói dối đó Đản Hoàng Tô sẽ không kháng cự hắn như vậy nữa, còn chuyện sau này thì để sau này tính.
“Kiếp trước chúng ta yêu nhau.” Lam Dực bắt đầu viết chuyện cũ: “Là một đôi tình nhân thề non hẹn biển, bên nhau lâu đến mức đã muốn nói đến chuyện cưới xin, nếu không phải vì đại chiến tiên ma, bây giờ hẳn chúng ta đã có con cái thành đàn.”
“Con cái thành đàn…” Đản Hoàng Tô run rẩy, trước mặt một hoàng hoa khuê nữ mà ngươi dám nói gì mà ‘con cái thành đàn’, sao nàng chịu cho thấu a a a a!!!!
Hình như Lam Dực đang say trong chuyện cũ, hắn có chút xuất thần, có chút khát khao, qua một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Nhưng đại chiến tiên ma xảy ra, Tử Phủ Đế Quân đánh phụ vương bị trọng thương.”
“Tài nghệ không bằng người thì có gì để nói.” Đản Hoàng Tô lẩm bẩm: “Hơn nữa theo em được biết, đại chiến tiên ma là do Ma giới đơn phương phát động chiến tranh xâm lược mà thôi, tuy rằng sau này cũng chính Ma giới đầu hàng vô điều kiện rồi chấm dứt chiến tranh.”
“Hay tôi để em nói luôn?” Lam Dực liếc Đản Hoàng Tô, ngay trước mặt hắn mà dám ủng hộ tiên giới, hướng về Tử Phủ Đế Quân, quả nhiên chán sống!
Đản Hoàng Tô giật mình:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-ly-trung-sinh/2019723/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.