Vài ngày sau khi tin tức Tuyết Hoa xuất quan truyền đi, mọi người biết được Tuyết Hoa bế quan hai mươi lăm năm còn liên tục tiến giai, cho dù tu sĩ sống tới một bó tuổi cũng phải trợn mắt há mồm. Sau khi khiếp sợ mọi người đồng loạt nói, không hổ là linh sủng mà trưởng lão ngàn chọn vạn tuyển, tới bảy tám trăm năm mới tìm được, quả nhiên là không giống linh sủng thông thường.
Bên ngoài Vong Trần Cư, một con hồ ly lông đỏ hồi hộp đứng trước hàng rào quấn đầy cây thường xuân. Nó muốn đi vào, nhưng không dám chủ động quấy rầy trưởng lão đại nhân vô cùng nghiêm khắc.
Thường Đức ra ngoài rót nước trông thấy, vội kêu: "Hồng Linh, ngươi tới tìm trưởng lão sao? Có phải chưởng môn có việc cần bàn với trưởng lão? Mau vào, Vong Trần Cư có bày pháp trận nên không có cửa."
Linh hồ Hồng Linh là linh sủng của chưởng môn Hàn Tu, hai mươi lăm năm trước vì nói năng lỗ mãng, chủ tớ bị phạt bế quan ba năm. Sau khi xuất quan, Hàn Tu đã tăng cường quản giáo Hồng Linh, qua hai mươi lăm năm, bây giờ Hồng Linh cũng có thể coi là một hồ ly văn nhã rồi.
"Thường Đức, ta muốn gặp mặt Tuyết Hoa, ngươi có thể hỏi trưởng lão giúp ta được không?" Hồng Linh nho nhã lễ độ hỏi thăm, gật đầu chào hỏi Thường Đức.
"Ngươi muốn gặp Tuyết Hoa?" Thưởng Đức sững sờ, lập tức bừng tỉnh, nói, "Được, ta sẽ đi vào hỏi giúp ngươi." Bây giờ là tháng hai mùa xuân, hồ ly đã phát dục rồi. Hồng Linh đến đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-nu/333171/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.