Tiêu Cảnh Chi dường như bị chấn động.
Một lúc lâu sau, hắn nói: “Ta luôn bảo vệ nàng, không để đôi tay nàng nhuốm máu.”
“Vì vậy, sau này ta không cần ngươi bảo vệ nữa.”
Lân Nhi bị dọa sợ, Chu Hoằng Chân ôm nó nhẹ nhàng dỗ dành.
Ta và Tiêu Cảnh Chi nhìn họ đi vòng quanh bên cạnh xe ngựa.
Tiêu Cảnh Chi đau khổ nói: “Thực ra, ta đã sớm phát hiện, hai người rất giống nhau. Khi đó, ta rất hoảng hốt, sợ nàng bị hắn cướp đi...”
“Ngươi đừng nói bậy nữa được không? Chúng ta rất trong sạch, ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi chắc?”
Ta có chút tức giận, Chu Hoằng Chân đã giúp đỡ mẹ con ta rất nhiều, không nên bị người khác bôi nhọ, hơn nữa giữa chúng ta hoàn toàn trong sáng.
Trên mặt hắn hiện ra biểu hiện có chút tổn thương, bởi vì giữa chúng ta luôn là tình yêu đằm thắm, sao có thể ngờ đến ngày hôm nay mà nhìn nhau lại cảm thấy chán ghét chứ?
Hắn muốn nói gì đó nhưng ta đã không còn gì để nói với hắn nữa rồi.
Trước khi lên ngựa, hắn nói: “Uyển Dao, có thể ôm nàng một cái nữa không?”
Ta nhớ lại hắn và Triều Châu trong thư phòng ôm hôn, lắc đầu.
Hắn vô lực buông thõng tay.
Tiêu Cảnh Chi đi rồi.
Lân Nhi nằm trong lòng Chu Hoằng Chân, len lén nhìn hắn một cái, nước mắt liền rơi xuống.
Làm sao nó không thể yêu một người cha được thế nhân tôn sùng chứ?!
Trên đường, ta nghe thấy Lân Nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-phach-zhihu/1289863/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.